Runner nữ đầu tiên bị Down hoàn thành New York City Marathon
Bà của Kayleigh Williamson luôn muốn đưa cô cháu gái mắc căn bệnh Down đến thành phố New York để ngắn ánh đèn nhưng cho đến khi bà mất vẫn không thực hiện được điều đó. Nhưng vào ngày 5 tháng 11 vừa qua, Williamson – năm nay 33 tuổi – đã băng qua vạch đích giải New York City Marathon cùng với mẹ là Sandy. Nỗ lực đạt được hành quả này là vì bà của cô.
Williamson về đích sau 10 giờ 9 phút và điều đó khiến cô trở thành một trong những phụ nữ đầu tiên mắc hội chứng Down hoàn thành giải New York City Marathon. Hiện tại, cô là người đầu tiên mắc hội chứng Down hoàn thành giải Austin Marathon và giải New York City Half Marathon, đồng thời cô và mẹ đang trên đường hoàn thành dự định chạy bán marathon ở mọi tiểu bang. Đó là một sự tri ân khác dành cho Bà cô – người luôn mơ ước được thoát khỏi viện dưỡng lão trong lúc chống chọi với với căn bệnh Alzheimer.
Williamson và mẹ bắt đầu chạy bộ cùng nhau để cải thiện sức khỏe. Mẹ cô hiểu rằng những người mắc hội chứng Down cũng có nhiều khả năng mắc bệnh Alzheimer cao hơn. Nhưng hai mẹ con đã trở thành ngọn hải đăng hy vọng cho mọi người thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Ở giải NYC Marathon, Williamson dừng lại nhảy múa với khán giả trong suốt hành trình dài 42,195km chạy qua các khu vực trứ danh. Bà Sandy khá lo lắng về việc hoàn thành cuộc đua nhưng cựu runner xuất sắc Tina Muir (đồng tác giả cuốn Trở thành người chạy bền vững và là bạn chạy của 2 mẹ con) bảo bà đừng lo lắng nữa mà hãy hòa mình vào thành phố.
“Điều nổi bật nhất [khi chạy cùng Williamson] là niềm vui mà Kayleigh mang đến cho đám đông”, Muir nói. “Nhìn khuôn mặt của mọi người sáng lên khi cô ấy đi ngang qua, khi cô ấy tự do là chính mình theo cách mà rất ít phụ nữ có thể làm được, điều đó khiến bạn hào hứng”.
Muir đã chạy cùng Williamson và Sandy trong giải Marathon Boston năm nay -Williamson thuộc đội Runner 321 – nhưng trong một ngày khó khăn, Williamson buộc phải dừng lại ở km thứ 34. Trong lúc chạy ở Boston, Muir biết được rằng Williamson muốn tỏ lòng biết ơn đến bà cô bằng cách tới New York – nơi cô chưa bao giờ đến. Williamson có bib và Muir đã chạy cùng họ.
Muir nói: “Năng lượng mà Kayleigh mang lại cho bất kỳ ai may mắn gặp cô ấy vào thời điểm đó là chưa từng có. Kayleigh là tình yêu thuần khiết. Bạn có thể thấy rằng cô ấy tác động đến mọi người qua mọi bước chân trên đường chạy”.
Bà Sandy và Williamson hiểu điều này theo một mức độ nào đó. Williamson có khá nhiều fan, họ nhận ra cô trong lúc tập luyện ở quê nhà Austin, bang Texas. Nhưng hoàn thành giải New York City thì khác.
Bà Sandy kể lại rằng tại sân bay LaGuardia một ngày sau giải, mọi người liên tục đến gặp con gái bà và hỏi liệu cô có phải là Kayleigh không.
“Tôi đã thấy bạn trên mạng xã hội”, họ nói. “Tôi đã thấy bạn trên các bản tin”.
Hóa ra người dẫn chương trình “Today” Hoda Kotb đã đăng trên Instagram một video về lúc Williamson tới đích và mức độ lan truyền rất cao.
Nhưng bà Sandy và Williamson biết rằng điều đó sẽ giúp những người có nhu cầu đặc biệt nhận ra rằng họ cũng có thể vượt qua những rào cản, bất kể rào cản đó là gì. Hai mẹ con đã thành lập cho khu vực Austin một nhóm cử tạ cho Thế vận hội Đặc biệt (Williamson có thể cử tạ ở mức gần 70kg) và họ cũng muốn thành lập một một nhóm chạy bộ cự ly dài.
Williamson cho biết cô cảm thấy đau và mệt mỏi, đồng thời mong chờ một ly margarita (loại không cay) để ăn mừng. Và sẽ chạy bộ vào Lễ tạ ơn.
“Đó là truyền thống mới của chúng tôi” , bà Sandy nói. “Kể từ khi mẹ tôi qua đời, chỉ còn Kayleigh và tôi. Nhưng chúng tôi có cả một cộng đồng chạy bộ và cộng đồng đó đã trở thành gia đình của chúng tôi”.
Vào tháng 12, tháng 1 và tháng 2, Williamson và mẹ cô sẽ tham gia Austin Distance Challenge: chạy bán marathon mỗi tháng.
Họ chạy vì tìm thấy niềm vui trong đó, chạy bộ giúp họ khỏe mạnh và họ muốn truyền cảm hứng cho người khác.
Chân chạy Muir, người không thể nói đủ những điều cảm động về Sandy – với tư cách một con người và một người mẹ – hy vọng hai mẹ con bà sẽ tiếp tục tận hưởng những điều tốt đẹp này.
Muir chia sẻ: “Chúng ta bị bó buộc trong những gì thế giới đang nghĩ về chúng ta. Tôi hy vọng Kayleigh và Sandy có thể cân nhắc những gì họ muốn chứ không phải những gì thế giới muốn họ làm. Chỉ cần họ làm những điều trong lòng họ cảm thấy đúng đắn thì tôi sẽ luôn ở bên hỗ trợ họ trong suốt chặng đường”.
Tất nhiên là bà Williamson cũng sẽ như vậy.
Williamson tâm sự: “[Bà] luôn nói với tôi rằng tôi đang truyền cảm hứng cho người khác và bà rất tự hào về tôi”.
“Bà hẳn sẽ rất tự hào về con”, bà Sandy nói với con gái. “Con không cần phải đến viện dưỡng lão để cho bà xem tấm huy chương. Bà đã nhìn thấy nó khi con về đích”.
(VnRun dịch từ RW)