Trải nghiệm khó quên khi lần đầu chạy trail
Cúc Phương Jungle Path 2023 đã kết thúc nhưng ấn tượng về giải chạy trail băng qua Vườn quốc gia đầu tiên của Việt Nam này vẫn còn ngân nga trong lòng những chân chạy tham gia. Rất nhiều bài đăng về những trải nghiệm tại giải được đăng tải trên các nền tảng mạng xã hội, với đủ cung bậc cảm xúc: chua – cay – mặn – ngọt. Được phép của runner Nguyễn Đăng Khanh, Vietnam Marathon xin đăng tải lại trải nghiệm của anh về lần đầu dự giải.
“Với mình, trải nghiệm đáng nhớ nhất (và cũng đáng trách nhất) là mình chuẩn bị cho giải một cách khá “ngây thơ”. Từng chạy các cự ly dài hơn nhiều nên mình chủ quan đến mức không thèm mang theo nước vì đơn giản nghĩ rằng cự ly có 25km thôi mà. Đây là sai lầm lớn nhất khiến mình khá chật vật suốt quãng đường không phải là quá dài này.
Sự ngây thơ của mình còn ở chỗ mình xuất phát với tinh thần của một runner chạy, road băng lên dẫn đầu được 3km thì bắt đầu bị mất top 1 khi gặp dốc. Hai cậu em lên dốc đỉnh quá, nhẹ nhàng bỏ mình ở lại phía sau. Đến quả đổ đèo đầu tiên, mình ăn ngay cú dập mông do đường trơn trượt và dốc khó đi. Đau đã đành, lúc này còn mất luôn top 3 cho 2 bạn người nước ngoài. Nhìn anh em đổ đèo mà trong lòng mình thấy sợ luôn, phài nói là quá dã man, mình không có kinh nghiệm thì chấp nhận thua thôi.
Đoạn sau đường hơi đẹp lại tí thì kinh nghiệm chạy road được dịp phát huy, mình lại vượt qua một bạn Tây để tiếp tục lọt vào top 4, đồng thời thật sự ấm lòng vì được photographer cổ vũ “anh ơi cố lên, giữ top 4 nhé”. Mình cảm thấy có động lực để tiếp tục băng băng chạy song hành bạn Tây top 3, tuy nhiên điệp khúc cũ tái diễn: cứ đến đường đẹp là vượt bạn đó, còn đến dốc lên và đổ đèo là mình thua.
Đến km 8 thì một runner chạy road như mình thấm đòn “ngây thơ” sâu hơn khi không mang theo nước và không ăn sáng tử tế thành ra vừa hơi đói vừa khát. Cự ly 25km xuất phát lúc 9h sáng nhưng sáng hôm đó mình không dám ăn nhiều, chỉ ăn linh tinh và uống sữa như khi chạy road thôi.
Đến km thứ không nhớ thì bạn nữ top 1 bắt đầu vượt mình, thật sự là “nể luôn” vì bạn ấy đổ dốc trong rừng bạch đàn mà như một nữ hoàng lướt trên sân băng luôn, khiến “nam nhi bảy thước” như mình tự thấy hổ thẹn. Nhìn tốc độ của bạn aáy, không hiểu sao tự nhiên mình thấy hơi lo lo, thầm cầu nguyện bạn ấy không sao, mà may quá không sao thật. Hơi ê một tí là mình thử đuổi theo nhưng bạn ấy nhanh quá: mình lại bị cho hít khói.
Tiếp đó mình vừa chạy vừa cầu nguyện cho điểm checkpoint ở ngay trước mắt, lúc này thì mình lần lượt mất vị trí trong top 3-7. Cảm giác của mình lúc đến điểm checkpoint số 2 đúng là như nắng hạn gặp mưa rào: uống cho đã cơn khát cháy họng. Mình hỏi bạn hỗ trợ là mình đứng top mấy thì nhận được câu trả lời rằng anh top 8, chà con số đẹp nên thôi kệ, cứ uống nước, ăn trái cây cho đã… rồi mới lên đường.
Đến km 15-16 thì mình chạy 1 mình và bị lạc đường, chạy tới chạy lui mãi mới gặp mấy bạn Tây chạy sau, hóa ra các bạn cũng lạc như mình. Cả nhóm hoang mang mất một lúc mới chia làm 2 tổ đi tìm đường. Nhóm mình gồm 2 anh em, mình và cậu bạn mắt xanh tóc vàng, sau đó may mắn xuyên rừng và tìm được đường nhưng đã lạc mất 1,6km và mất gần 30 phút cho khoảng thời gian đó. Trong đầu mình lúc đó nghĩ “thôi toi, coi như bỏ qua cơ hội đứng bục rồi. Ta đi tìm niềm vui mới thôi”. Từ lúc đó tâm trạng chạy của mình rất thoải mái. Sao không thoải mái cho được khi mình chạy cùng một cô bé đến từ xứ sở sương mù!
Trải nghiệm khác cũng đáng nhớ với mình là những con dốc siêu cao, siêu dài, cao và dài đến nỗi vượt cùng một cô bé ngoại quốc mà quên không hỏi tên, ha ha (đãng trí thật đấy). Điều đó vô tình càng khiến cuộc đua thêm thú vị. Đến điểm check point thứ 3 thì 2 anh em quyết định chụp ảnh với nhau làm kỷ niệm. Cô bé đáng yêu quá vì chụp ảnh tiêu chí quan trọng để bạn ấy tham gia chạy…
Gần những km cuối thì mình được trải nghiệm đặc sản rừng Cúc Phương là đá tai mèo. Đây đúng là trải nghiệm điên rồ nhất mà ban tổ chức mang ra thử thách người chơi. Đá nhọn, đường trơn, lại thêm rất nhiều runner cự lý 10km cản đường khiến cho đoạn này thành cung đường khó khăn và nguy hiểm nhất. Đoạn đá tai mèo mà ngã thì đúng là coi như xác định. Lúc qua được đoạn này, thật lòng mình rất khâm phục các bác tham gia cự ly 100km khi có bác kể lại rằng phải chạy 8km đường đá tai mèo (có khi là chạy trong đêm nữa). Đoạn đường này cho mình kinh nghiệm là lần sau nhớ mang theo gang tay để bám và chạy nhanh hơn. Hết đường đá tai mèo thì với mình đúng là thấy ánh sáng của 1 runner đường road, mình băng băng về đích và tạo hình đẹp nhưng buồn một nỗi là không hiểu sao không có ảnh về đích (tôi muốn ngửa mặt lên trời mà than).
Thành tích kết thúc giải của mình là 3h 55 phút cho quãng đường 26,6km, vị trí thứ 25/912 cự ly 25km. Không hẳn như mong đợi những cũng không tồi cho lần đầu chạy trail. Xin được chia sẻ kinh nghiệm mình rút ra sau lần đi trail này (kinh nghiệm cá nhân của lính mới nên có thể không phù hợp với một số lão làng):
1. Chuẩn bị tốt thiểu 500ml nước và lấy đầy nước ở mỗi điểm checkpoint
2. Chuẩn bị lượng gel và muối gấp 1,5 -2 lần so với cùng cự ly chạy road
3. Tập các bài leo cầu thang bộ và thêm tạ chân khoảng 2-5kg cho quen
4. Khảo sát kỹ vị trí các điểm checkpoint
5. Tập đổ đèo (nếu có điều kiện)
6. Tập chạy lên dốc (nếu có điều kiện)
7. Chuẩn bị một tâm hồn đẹp để có những bức ảnh đẹp khi gặp photograper.
8. Đã tham gia trail thì hãy giữ một tinh thần chiến binh, hãy coi mọi thử thách mà BTC đưa ra là để ta chinh phục và vượt qua. (Lúc đầu mình cũng hơi trách BTC nhưng nhưng nghĩ lại thì thấy đấy là lỗi của mình mà, tiên trách kỷ hậu trách nhân các bạn ạ).